Tinh khôi và nồng nhiệt – Chương 107,108


107 – Hoàng tử tennis

Ninh Tiểu Thuần mặc bộ đồng phục tennis màu xanh lam từ phòng thay đồ câu lạc bộ đi ra, ngước đầu nhìn trời, thấy bầu trời thật trong xanh, mây từng cụm lớn bay qua, ánh nắng cũng không gắt, dìu dịu chiếu xuống, làm ấm người. Gió thổi tới lành lạnh, làm người ta vui vẻ dễ chịu. Cô nhắm mắt, hít sâu vài lần, thời tiết thế này thật khoan khoái, thật thích hợp vận động.
Lúc ba giờ chiều, giám đốc Lư đặc biệt cho xe con đến khách sạn, đón hai người họ đi đánh tennis. Ninh Tiểu Thuần còn đang suy nghĩ vấn đề trang phục, Cung Triệt đã xuất hiện ngay trước cửa đưa cho cô một gói to, cô mở ra xem, là bộ đồng phục tennis mới tinh, còn thêm đôi giày. Anh sắm sửa đầy đủ cho cô ra trận, sao cô mới lâm trận bỏ trốn được. Được rồi, hôm nay cô phải thử một chút cái gọi là thể thao quý tộc.
Sân tennis đẹp vô cùng, những ô xanh xanh ngang dọc trên mặt đất bên ngoài kẻ những vạch trắng, tuy cô không biết tên gọi chính thức, nhưng cô biết đó là “biên”. Ở giữa sân có giăng cái lưới cao khoảng nửa người, gọi là “tuyến giữa”.
Một thân hình mạnh mẽ nhẹ nhàng chạy trên sân, chỉ thấy người đó tay trái cầm banh, tay phải cầm vợt, thân trên vận áo T-shirt màu xanh lam, thân dưới mặc quần sooc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đôi chân thon dài làm người ta thèm thuồng, khí thế đó không phải Cung Triệt sao?! Cung Triệt soái cô đã biết từ lâu, có điều bộ đồ của anh nhìn quen quá, hình như cùng kiểu với cô, nhìn qua giống như đồ tình nhân!
Giám đốc Lư mặc bộ đồ đen đi qua chỗ Cung Triệt, tính nói chuyện với anh một chút, không ngờ điện thoại Cung Triệt reo lên ngay lúc đó, anh xin lỗi rồi tránh đi nghe điện thoại, giám đốc Lư đành thôi. Hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Thuần đã ra, hai mắt sáng rỡ, vội vàng đi qua, cười ngả ngớn: “Cô Ninh mặc đồ tennis thật là đẹp.”
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, kéo rìa mũ, giật nhẹ mép váy, ngượng ngùng: “Giám đốc Lư quá khen.”
“Cô Ninh đừng khách sáo, gọi tôi là Lư Vĩ đi.”
A, quên nói, giám đốc Lư tên là Lư Vĩ, ha ha, Lư Vĩ, lau sậy. Điều này làm Ninh Tiểu Thuần nhớ đến hai câu: lau sậy đầu tường, đầu nặng gốc nhẹ; măng tre trong núi, da dày bụng rỗng. Câu này tả thực ghê gớm, Ninh Tiểu Thuần cười thầm muốn nội thương.
“Chi bằng tôi dạy cô đánh tennis?” Lư Vĩ thấy Cung Triệt không có trong sân, không đợi Ninh Tiểu Thuần trả lời, to gan kéo cô đi vào sân.
“Ha ha, phiền phức lắm, tôi đứng ngoài xem các người chơi là đủ rồi.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng xua tay từ chối.
“Không cần khách sáo với tôi, rất dễ học.” Lư Vĩ đưa cho Ninh Tiểu Thuần cái vợt, tiếp tục nhiệt tình, “Nhìn thẳng lưới, hai chân mở, hơi thu vai, phần gối thả lỏng, thân trên hơi chúi ra trước, trọng tâm đặt trên đầu ngón chân. Được rồi, chính là vậy, tay phải nắm nhẹ cán vợt, tay trái cầm chặt vợt, đặt vợt cao ngang giữa rốn và ngực.”
Ninh Tiểu Thuần không cách nào từ chối, đành phải làm theo lời Lư Vĩ tạo tư thế, ai ngờ Lư Vĩ lòng tham không đáy, quấn ra sau lưng cô, đứng sát cô, hai tay nắm tay cô, thân mật dạy cô làm thế nào đánh bóng. Hắn đứng như vậy, giống như cô dựa vào ngực hắn, thật đen tối, thật xấu hổ.
“Hai khuỷu tay chạm nhẹ bên sườn, mắt nhìn kĩ trái bóng. Quan trọng là cơ thể phải thả lỏng, vai và tay cầm cũng phải thả lỏng, gồng cứng là không thể nào vung vợt được. Cần căn cứ quả bóng đến để phản ứng, để tay thuận đánh trả, còn có thể có động tác nhảy bật người nữa.” Lư Vĩ tiếp tục mặt không đỏ tim không đập nhanh chỉ bảo, nhưng ánh mắt hắn lại tiết lộ thần sắc, bên trong có ý cười thực hiện được quỷ kế.
Ninh Tiểu Thuần không thể động đậy, toàn thân cứng ngắc, bị hắn cầm hai tay, bị động làm động tác tung bóng. “Tôi, tôi không học được.” Cô muốn né khỏi ngực hắn.
“Sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ, chúng ta tiếp tục học, cô sẽ học được ngay.” Lư Vĩ không buông tha.
“Thật sự không cần, tế bào vận động của tôi không phát triển. Á, tôi muốn đi toalet…” Ninh Tiểu Thuần viện lí do lung tung.
“Khụ.” Tiếng ho nhẹ từ sau vang lên, mang theo bất mãn. “Hai người đang làm gì vậy?” Cung Triệt nói chuyện điện thoại xong quay lại, thì thấy cảnh họ thân mật ôm ôm quàng quàng. Anh ra phía trước họ, khoanh tay nhìn họ hỏi.
“À, Cung tổng hả, tôi đang dạy cô Ninh cách đánh bóng.” Lư Vĩ cười cười nói.
Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt, tựa như thấy cứu tinh, ánh mắt đáng thương ném về phía anh. Cung Triệt nhíu chặt mày, nói với Lư Vĩ: “Giám đốc Lư, chúng ta đánh một hiệp đi.” Rồi kéo tay Ninh Tiểu Thuần, tách cô khỏi Lư Vĩ, nói: “Trợ lý Ninh giúp chúng tôi lấy nước uống đến đây đi.”
“Được.” Ninh Tiểu Thuần tuân lệnh, vội vàng rời khỏi hiện trường, tránh xa nhân vật nguy hiểm.
Lúc cô cầm mấy chai nước trở lại, trận đấu của hai người đã bắt đầu. Cung Triệt vững vàng trên sân, vừa nhìn đã biết là lão tướng kinh nghiệm đầy mình. Lư Vĩ đứng trên sân, tay cầm vợt, tràn đầy tự tin, như dáng vẻ nhất định phải có của quán quân. Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng đến đường biên sân bóng, làm người xem.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần đến, nhìn cô một cái, rồi dời mắt trở lại sân bóng. Lư Vĩ cũng nhìn Ninh Tiểu Thuần, cười rực rỡ, bắt đầu phát bóng.
Trận đấu bắt đầu, Lư Vĩ phát mấy quả Cung Triệt đều đón được rất nhẹ nhàng, thành thạo, điều này làm hắn khó chịu. Đúng lúc này Cung Triệt chợt vung thẳng vợt, nhảy lên, trái bóng nhanh như chớp xẹt qua Lư Vĩ, gọn gàng linh hoạt đánh cú quyết định. Lư Vĩ chậm một nhịp, không kịp đỡ, suýt nữa té lăn trên sân. Sau đó Cung Triệt mấy lần đánh bóng làm Lư Vĩ khí thế hùng hổ xẹp lép, Lư Vĩ sắp không chịu được nữa.
“A, lợi hại thật…” một cô gái đi qua nói.
““Đúng đó, đánh rất đẹp, rất đẹp trai.” Cô kia phụ hoạ.
Lư Vĩ căm giận bất bình liếc mắt về phía khách xem bên ngoài, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn thua dưới tay Cung Triệt ư? Hắn còn muốn tỏ rõ phong thái trước mặt trợ lý Ninh mà, sao có thể làm mắt cô ấy dính trên người Cung Triệt được? Thế là, Lư Vĩ muốn thể hiện bản lĩnh xuất chúng của hắn, hắn tự nhận mình có cú phát bóng cực mạnh ── “bom bay”.
Hắn duỗi thẳng tay, dùng sức vung vợt, cái vợt màu vàng tựa như cánh quạt vút mạnh. Gió rất hợp lúc thổi ào, làm người ta bị ảo giác, cảm thấy cái vợt phát ra tiếng gió, cỏ và lá cây chung quanh tốc lên, bay múa trong gió.
“Woawoaaaa…”
“Hình như lợi hại nha!” Hai cô gái bên ngoài thảo luận.
Lư Vĩ có chút đắc ý, hai mắt phát ra tia sáng hưng phấn, hắn đột nhiên hét to “Xẹt ── nhanh!” trái bóng tung lên, vợt vút cao thuận thế đập vào trái bóng. Trái bóng này giống bom bay vèo đi, bằng tốc độ xé gió bay về phía Cung Triệt!
Người ngoài sân hăng hái xem trận đấu, dù cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào của nhân viên bảo vệ và một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mọi người cũng không bận tâm, hoàn toàn bị nhất cử nhất động hai người trên sân làm căng thẳng. Ninh Tiểu Thuần đứng một bên, nhìn chăm chăm trái bóng xé gió, tự nhiên hồi hộp.
Cung Triệt lại lạnh lùng mím miệng, trong đôi mắt đen sâu là hờ hững mà bình tĩnh, tầm mắt anh bám chặt hướng trái bóng, rồi thân thể nhẹ nhàng nhảy, hai chân hơi cách mặt đất, vạt áo màu xanh như cánh chim theo động tác của anh phất lên rồi rơi xuống. Cánh tay thon dài mạnh mẽ rất nhanh mà đẹp đẽ giơ lên, hoàn mỹ uyển chuyển vung về trái bóng, đánh qua trở lại! Trái bóng mang theo luồng gió, như mài nóng không khí.
Lư Vĩ nhìn chằm chằm trái bóng bay vút tới, chợt thấy căng thẳng, tay run lên, nhưng không thể đón được, trái bóng xẹt qua tai hắn, minh chứng hắn thất thủ.
“Woa──” Mọi người ồ lên, không khí sân bóng nóng lên, người xung quanh đang chơi cũng ngừng lại, thưởng thức trận đấu này.
Ninh Tiểu Thuần kích động, cũng vỗ tay theo mấy cô chung quanh.
“Vừa rồi chỉ là làm nóng!” Lư Vĩ suy sụp, lầm bầm. Hắn như con khỉ bị chọc giận, chân giậm nhảy, không cam lòng ra sức tung bóng, lại đánh cú “bom bay” tuyệt kĩ sở trường của hắn về Cung Triệt!
Cung Triệt không tốn sức đánh trả, nhanh chóng đưa bóng trả lại, Lư Vĩ dốc toàn lực, lao về hướng bóng, lại đánh ngược trở qua. Cung Triệt bước lên một bước dài, nhẹ nhàng vung tay, vợt chuẩn xác đánh trúng bóng, Lư Vĩ thất tha thất thểu lao theo, thoát hiểm đón được.
“Quá… quá mạnh… Hắn có phải là người không?” Hắn tru như sói trong bụng.
Tình hình thi đấu càng lúc càng gay cấn, chỉ thấy trái bóng nho nhỏ như ngôi sao xanh, xẹt qua xẹt lại. Lư Vĩ đẹp đẽ đánh bóng xoáy mạnh thì Cung Triệt nhảy lên, đường bóng uốn lượn, lần này bóng như khối đá xẹt thẳng vào hướng Lư Vĩ, đánh ngay giữa bụng hắn, làm hắn lùi ra sau, vẻ mặt đau đớn, mới đầu hắn còn đắc ý vênh váo giờ nếm quả đắng. Bóng từ bụng văng ngược ra, rớt xuống đất phát ra tiếng bộp.
Mọi người nhìn tình huống trước mắt, trong một lúc không kịp phản ứng, hoá đá tại chỗ. “Woa, thắng rồi.” Không biết ai hét lên, mọi người sực tỉnh, vỗ tay lốp bốp.
Cung Triệt mỉm cười như gió xuân ấm áp, giết chết mọi người, nhưng Ninh Tiểu Thuần lại cảm thấy nụ cười của anh là đắc ý là do đạt được ý đồ xấu. Cung Triệt từng bước một đi về phía Lư Vĩ, lúc này Lư Vĩ còn ôm bụng vật vã ngồi bệt trên đất, Cung Triệt dừng lại trước mặt hắn, vươn tay, lịch sự kéo hắn đứng lên, “Cảm ơn giám đốc Lư.”
Lư Vĩ không tiếp nhận, hậm hực đứng lên, giả vờ giả vịt nói: “Cung tổng không cần phải khách khí, do anh có thực lực.” Nói xong thất tha thất thểu đi về ghế cách đó không xa ngồi, cầm khăn mặt lau mồ hôi. Mọi người thấy hết chuyện, lưu luyến giải tán.
Ninh Tiểu Thuần nhìn Lư Vĩ thương hại, vọt đến cạnh Cung Triệt, đưa khăn, “Anh thật lợi hại nha.”
Cung Triệt nhận khăn, khoé miệng khẽ nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, “Quá khen.”
Ninh Tiểu Thuần mở nắp chai nước, đưa cho anh, Cung Triệt cười, nói cảm ơn rồi ngửa đầu uống. Ninh Tiểu Thuần đứng một bên nhìn động tác Cung Triệt lau mồ hôi uống nước, trong lòng dâng lên chút kì lạ nhưng mang theo hưng phấn. Cô nhớ trong tiểu thuyết thường xuất hiện tình tiết, nam chính thi đấu, nữ chính cầm khăn và nước uống đứng ngoài sân, vì anh ta hò hét cổ vũ, trong mắt chỉ một mình nam chính, không chứa được người khác. Đến lúc nam chính rời sân, cô liền bước đến đưa khăn đưa nước, hai người đứng ngoài sân bóng, hoàn toàn không ngó ngàng đến đám đông ồn ào, nhìn nhau cười, hạnh phúc dạt dào.
Hình ảnh này biết bao nhiêu cô gái ao ước. Ninh Tiểu Thuần mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm Cung Triệt đến xuất thần.
“Có muốn anh dạy em chơi không?” Cung Triệt chợt hỏi.
Ninh Tiểu Thuần sực tỉnh, gật gật, nói: “Muốn.” Cô cầm cây vợt, vẻ mặt tươi cười, dáng người nhẹ nhàng, sôi nổi chạy ra sân.
Cung Triệt quay lại, liếc Lư Vĩ cách đó không xa một cái, vỗ vỗ cây vợt, đến chỗ Ninh Tiểu Thuần.
À, là anh cố ý đánh trúng bụng Lư Vĩ, ai bảo hắn dám để tay bậy bạ. Phù, xem ra anh thành người xấu mất rồi…

108 – Kẻ đê tiện là kẻ vô địch

Sau sự kiện tennis, Lư Vĩ dáng vẻ bệ vệ co lại không ít, Ninh Tiểu Thuần có được một chỗ yên tĩnh, nhưng hắn lại làm khó làm dễ trong công việc, kéo dài quyết định kế hoạch, không cho câu trả lời xác đáng. Ninh Tiểu Thuần nóng nảy, trái ngược với Cung Triệt nhàn nhã điềm tĩnh, không lo âu chút nào, ung dung tự tại. Có thời gian rảnh thì đến công ty con, hoặc là lái xe đi hóng gió, chở cô đi dạo, rất hoan hỉ.
“Đã đến ngày thứ Năm rồi.” Một hôm nọ Cung Triệt lại chở Ninh Tiểu Thuần đến chỗ ngắm cảnh, Ninh Tiểu Thuần không nhịn nổi cằn nhằn.
“Lá phong chỗ này sao thế này, có đẹp hơn chỗ Hương Sơn Bắc Kinh không?” Cung Triệt nhặt một lá phong rụng xuống nói.
Cô chưa từng đến Hương Sơn Bắc Kinh, không nhìn thấy sao so sánh được. Nhưng nơi này rõ ràng rất đẹp, đập vào mắt chính là, từng mảng từng mảng rừng phong đỏ ối, nhìn từ xa, như Hoả Diệm Sơn. Lá phong phất phơ trong gió, gật đầu mỉm cười với người đi đường. Cô nhặt một lá, cẩn thận quan sát, một tấm lá phong do bảy cánh lá tạo thành, mép lá hơi thô, cọng màu đỏ hẹp dài, như một bàn tay xoè ra. Lá phong mùa xuân là màu xanh biếc, nhưng đến mùa thu liền dần dần biến thành màu đỏ. màu đỏ của lửa, như một ma pháp sư, cực kì xinh đẹp.
“Đẹp.” Ninh Tiểu Thuần đáp, chỉ đơn giản vì lá phong đẹp, không hề so sánh.
“Đẹp thì tốt rồi, em cứ ngắm đi, xem như nghỉ phép, không cần sốt ruột. Ngày mai chắc chắn sẽ có câu trả lời xác đáng.” Cung Triệt ngẩng đầu nhìn Ninh Tiểu Thuần nói.
Ngày mai? Anh là Gia Cát Lượng hả, có thể đoán trước chuyện tương lai sao? Hay là anh đã chuẩn bị ngay từ đầu, đã tiên liệu trước? Ninh Tiểu Thuần đau đầu, nghĩ mãi không ra. Level của Đại thần nghiệp dư như cô không thể đạt đến, vì vậy cô không suy nghĩ nữa. Nhưng Ninh Tiểu Thuần nghe hai chữ nghỉ phép, nghĩ đến một chuyện, bèn nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc tôn kính, mấy ngày nữa em muốn xin nghỉ phép.”
“Có chuyện gì à?” Cung Triệt dời mắt sang cô.
“Du lịch tốt nghiệp.” Gần đây nhóm QQ lớp cứ luôn nháng lên, mọi người lên bàn bạc chuyện này, ý kiến lại không thống nhất, bất phân thắng bại, địa điểm du lịch vẫn chưa xác định, nhưng có điều đã ấn định thời gian, “Sau lễ Quốc khánh.”
“Ừ, phê chuẩn.” Boss đáp.
“Cảm ơn, em sẽ bắt kịp tiến độ công việc.” Ninh Tiểu Thuần nắm tay, nói quả quyết. Công việc kế tiếp của cô chính là theo hạng mục quay hình quảng cáo lụa Thịnh gia, làm cho xong công đoạn quảng cáo cuối cùng. Sau khi hoàn thành kế hoạch ở đây, quay về đã là lễ Quốc khanh, cô sẽ tăng ca trong ngày nghỉ, hoàn thành cho xong xuôi hết. Ninh Tiểu Thuần thầm vạch kế hoạch mấy ngày sau.
Ninh Tiểu Thuần và Cung Triệt đi ngắm cảnh về thì nhận được điện thoại của Lư thị, nói Lư lão tiên sinh đã về đến, mời Cung tổng ngày mai ghé đến bàn bạc thủ tục. Ninh Tiểu Thuần tròn mắt nhìn Cung Triệt, cảm thán anh biết trước, Cung Triệt chỉ cười mà không nói.
Lư lão tiên sinh về làm chủ công việc, kế hoạch rất nhanh đã định, trở ngại nhỏ cũng thoả thuận xong, Ninh Tiểu Thuần rất vui vẻ theo sát Cung Triệt quay về trụ sở chính. Ninh Tiểu Thuần tràn đầy vui mừng trở về, vốn định được nghỉ lễ Quốc khánh nhiều ngày cho đã, ai ngờ đúng lúc đó lại biết một tin. Nội dung tin này liên quan đến Hạ Phi Sắc, liên quan đến Cung Triệt, cũng liên quan đến Ninh Tiểu Thuần cô.
Rắc rối hỗn loạn vẫn chưa yên, thật khiến thể xác và tinh thần con người ta phiền não. Nội dung tin trước trước đây chủ yếu xoay quanh Hạ Phi Sắc, giờ tin tức lại chuyển sang Cung Triệt. Tựa đề là: [THEO DẤU TÌNH YÊU HẠ PHI SẮC: TÌNH YÊU TAN VỠ, NGƯỜI MỚI CỦA CON CƯNG GIỚI TÀI CHÍNH LỘ DIỆN?!], lời văn viết rất lưu loát, nói là phóng viên theo dõi đưa tin, phát hiện Hạ Phi Sắc đêm đó bay đến thành phố C, Cung Triệt (thân phận người mới của anh đã lộ diện, chỉ đích danh tên họ) ngày hôm sau cũng đến thành phố C, ở cùng khách sạn, sau đó phóng viên chụp được hình hai người từ đại sảnh khách sạn cùng đi ra.
Vốn tưởng rằng hai người yêu nhau cuồng nhiệt, không thể chia cắt, không ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, người này chính là Ninh Tiểu Thuần. Người viết tự xưng có quan hệ không tầm thường với Cung Triệt, thế là đăng tất cả hình chứng minh, hình Cung Triệt và Ninh Tiểu Thuần đến nhà hàng phi cơ, hình họ cùng vào khách sạn, thậm chí có cả hình chụp phòng Ninh Tiểu Thuần, còn có hình Cung Triệt thân mật dạy tennis cho Ninh Tiểu Thuần, hai người lái xe đi dạo, hình chụp lên núi ngắm rừng phong.
Chứng cớ chuẩn xác, lôi “chân tướng” ra, làm tình cảm của họ càng khó hiểu rõ. Nhưng trên báo không nói rõ thân phận Ninh Tiểu Thuần, xem ra sẽ còn đưa tin kì sau, tiếp tục thêm mắm dặm muối, kiếm lượng độc giả.
Ninh Tiểu Thuần về đến nhà, ngồi chưa nóng chỗ, đã bị tin tức này làm cho trợn mắt há mồm. Trời ạ, cô vô tội mà, cô không làm phiền ai, cũng đừng ai đến làm phiền cô chứ, cô thật là nữ hoàng bi kịch! Nếu paparazi tiếp tục điều tra, không phải chuyện cũ của cô sẽ dễ dàng bị bới ra?
“Làm sao đây làm sao đây anh?” Ninh Tiểu Thuần lo lắng hỏi Cung Triệt trong điện thoại.
“Bịa đặt ác ý, không cần quan tâm.” Cung Triệt trấn an nói. Chuyện này là toà soạn bịa đặt trắng trợn, nếu họ lên tiếng, ngược lại càng cung cấp cho người ta cơ hội bịa đặt tin tức, nên đối với chuyện này tiến hành “xử nguội” sẽ hay hơn. Đặc biệt toà soạn báo này tiếng xấu đồn xa, thường xuyên đào bới chuyện riêng của ngôi sao diễn viên, đã khiến trời và người đều phẫn nộ.
“Nhưng… nếu họ điều tra ra, chuyện em ở Đế Đô… lộ ra…” Ninh Tiểu Thuần lo lắng.
“Không có gì đâu, cứ giao anh, đừng lo nghĩ nhiều.” Cung Triệt nhẹ nhàng nói.
Nếu Cung Triệt đã nói vậy, Ninh Tiểu Thuần cũng không tiện nói gì thêm, chỉ tin tưởng vào anh, trước tiên phải giữ bình tĩnh. Ngày đầu của lễ Quốc khánh, Ninh Tiểu Thuần kinh hồn bạt vía, đứng ngồi không yên, rơi vào tình trạng ăn không biết ngon. Vất vả chịu đựng đến hôm sau, trong lúc kẻ nhiều chuyện làm không biết mệt, say sưa bàn tán rốt cuộc ai mới là chính ai mới là người chen ngang, toà soạn đó bám riết không tha tiếp tục tung ra tin tức, để chính “chân chính” nổi lên mặt nước.
Người viết truyền ra hôn sự của Cung Triệt với Lạc Hi Hi. Lạc Hi Hi là đại tiểu thư tập đoàn Lạc thị, là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Cung Triệt, như vậy vị hôn thê được ủng hộ đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, làm sự việc chớp mắt thay đổi, Ninh Tiểu Thuần và Hạ Phi Sắc đều thành người chen ngang, đông đảo quần chúng thổn thức không thôi.
Người viết còn truyền ra Ninh Tiểu Thuần là trợ lý tổng giám đốc, bắt đầu quan hệ tình cảm văn phòng với Cung Triệt, nghi là có quy tắc ngầm. Hạ Phi Sắc cũng có thể là quy tắc ngầm, nương nhờ địa vị Cung Triệt. Còn hình ảnh to lớn của Cung Triệt bị chửi bới, bị dán nhãn lăng nhăng, một chân đạp ba thuyền. Báo chí còn nói anh có ngầm bao nhiêu thuyền cũng không ai biết nổi.
Ninh Tiểu Thuần tức đến vứt tờ báo xuống đất, sao mới ngủ một giấc, sự thật lại trở nên méo mó thế này, tình thế ngày càng không kiểm soát được. Chẳng lẽ bọn họ nói chuyện không dùng não sao, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung, báo chí tuỳ tiện bịa đặt sự thật, bôi nhọ hình tượng của họ, họ bất cứ lúc nào cũng tố cáo toà soạn tội phỉ báng.
Nhưng mà, Ninh Tiểu Thuần đã quên có người từng nói “Kẻ đê tiện là kẻ vô địch”, người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ, chó không biết xấu hổ một gậy đánh chết, xã hội này hạng người nào cũng có.
“Vậy phải làm sao hả anh?” Ninh Tiểu Thuần lại hỏi Cung Triệt trong điện thoại.
“Giấy hầu toà, họp báo, tẩy chay tuyệt đối.” Cung Triệt đáp.

Một suy nghĩ 19 thoughts on “Tinh khôi và nồng nhiệt – Chương 107,108

Cảm nghĩ của bạn ^^